PHONG LINH LÂU

Pass: truclamcu / Chủ nhà đang năm cuối, khó lòng phân tâm.

Giang hồ – Chương 35

1 bình luận


Khắp chốn giang hồ đều kì lạ nha

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Nguồn: Lâm Phong kk

Convert: Lâm Phong kk và QT tiểu thụ

Xếp chữ: Zaza ú_ù

Chương 35: Quỳnh Hoa Cốc!

– Như vậy cũng có thể chống đỡ được? – Tần Thiếu Vũ bật cười – Thật đúng là mạng lớn.

Hoa Đường buông chiếc bát trong tay, đứng lên muốn đi tới xem, lại cảm thấy có chút váng đầu.

– Không có việc gì đi? – Triệu Ngũ vội chạy qua muốn đỡ, kết quả bị nàng liếc qua trừng một cái, đành bơ bơ phờ phờ quay về ngồi chồm hổm trong góc tường.

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, uy Thẩm Thiên Lăng một đũa thịt gà.

– Khụ khụ. – Bạch y nhân còn ho khan, Hoa Đường đi qua đè lại trên mạch hắn, sau một lúc liền nâng một tay lên, rõ ràng lưu loát đem người ta trực tiếp vỗ đến hôn mê luôn, phi thường bạo lực!
Hiện trường nháy mắt an tĩnh, tất cả mọi người dùng một loại biểu tình rối rắm phức tạp không có cách nào dùng từ ngữ miêu tả mà nhìn Tả hộ pháp, làm một cô nương đừng có hung hãn như vậy a, hắn đã thảm đến như vậy rồi, ngài còn đánh, sao có thể hạ thủ được nha. . . . . . . .

Tương lai nhất định khó gả đi!

– Tỉnh không nhất định có thể sống, nhưng hôn mê rồi lại có một tia cơ hội sống. – Hoa Đường đứng lên – Trong vòng mười ngày đem người tới Quỳnh Hoa Cốc, có thể cứu sống hắn.

Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt phi thường sùng bái chăm chú nhìn nàng, tả hộ pháp thực sự là phi thường suất!

– Không được dùng bộ dáng này nhìn người khác. – Tần Thiếu Vũ nắm cằm hắn quay lại – Ngoan ngoãn ăn cơm của ngươi đi.

Thẩm Thiên Lăng: . . . . . . . .

Ngươi còn dám bá đạo nữa hay không!

Hơn nữa ngươi ngay cả ngực cũng không có!

Lão tử căn bản là không thèm nhìn!

Đoạn đường kế tiếp thực bình an, đến buổi chiều ngày thứ năm, đoàn người liền tiến đến ngoài thành Quỳnh Hoa, ngoài cửa thành không ít quan binh, đang tiến hành đối chiếu người ra vào thành.

– Đi xem xảy ra chuyện gì. – Tần Thiếu Vũ nói.

Thuộc hạ lĩnh mệnh tiến lên, sau một lúc lâu liền trở về nói:

– Nghe nói trong thành có hái hoa tặc, cho nên quan phủ tăng mạnh phòng thủ.

– Hái hoa tặc? – Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa nghe được, tò mò thò đầu ra.

– Dạ. – Thuộc hạ nói – Nghe nói thủ đoạn dâm độc, đã khiến không ít công tử nhà giàu gặp hại.

– Nhà giàu cái gì? – Thẩm Thiên Lăng mắt trừng lớn.

– Công tử. – thuộc hạ thành thật nói – Nghe nói tên hái hoa tặc này là đoạn tụ, chuyên môn thích nam tử tuổi trẻ thanh tú.

Móa nó! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng rụt đầu lại.

Tần Thiếu Vũ bật cười, xuống ngựa vào trong xe.

– Cư nhiên còn có hái hoa tặc biến thái đến như vậy! – Thẩm Thiên Lăng oán giận.

– Sợ cái gì, cũng không ai dám bính ngươi! – Tần Thiếu Vũ cầm một cái điểm tâm trước mặt hắn ăn.

– Đúng, tương lai kẻ nào bính ta đều là thái giám! – Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội nhắc nhở hắn một chút.

Tần Thiếu Vũ kéo mặt hắn ra:

– Lặp lại lần nữa nghe một chút coi.

– Tương lai kẻ nào bính ta đều là thái giám! – Thẩm Tiểu thụ thanh âm hữu lực!

Sau đó hắn đã bị Tần Thiếu Vũ đè xuống cắn một ngụm.

. . . . . . . .

Em! Gái! Ngươi!

Thẩm Thiên Lăng sờ sờ dấu răng trên mặt mình, quả thực không biết bản thân nên dùng cái biểu tình gì để đối mặt với y!

Thiếu hiệp ngươi còn có thể thiểu năng hơn một chút không!

– Thật ngọt. – Tần Thiếu Vũ nói – Ăn bánh đường để cọ lên mặt sao?

– Câm miệng! – Thẩm Thiên Lăng giận, dùng sức kéo mặt y bạnh ra!

– Cung chủ. – Thuộc hạ bên ngoài nói – Lập tức sẽ tới cổng thành, có cần phối hợp cho quan phủ kiểm tra hay không?

Lại còn có thể không phối hợp? Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt chính nghĩa nhìn về phía Tần Thiếu Vũ, phối hợp chính phủ duy trì kiểm tra an ninh trật tự là trách nhiệm tối thiểu của mỗi công dân!

– Để kiểm tra đi. – Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng vuốt quần áo – Không có cách.

– Nếu không kiểm tra, chúng ta vào thành thế nào? – Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ khí phách nói:

– Đánh đi vào.

Thẩm Thiên Lăng: . . . . . . . .

Cái loại một mặt đầy biểu tình kiêu ngạo này là muốn làm cái gì.

Còn có tu dưỡng của danh môn chính phái một chút hay không!

– Xuống xe xuống xe, kiểm tra. – Thủ vệ cổng thành ngăn xe ngựa lại – Tới làm gì?

– Truy ảnh cung. – Triệu Ngũ nói – Cung chủ nhà ta muốn vào thành thăm Diệp cốc chủ.

– Cung chủ Truy Ảnh cung? – thủ vệ lập tức tươi cười đầy mặt lưu loát nói – Không biết tại hạ có thể được chiêm ngưỡng dung nhan tiêu sái của cung chủ một chút hay không?

– Khụ khụ. – Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa phát sặc, kiểm tra cũng có thể nói đến quanh co lòng vòng như vậy, cái mông ngựa này thực sự là được vuốt tới trình độ cao đi.

– Cung chủ? – Triệu Ngũ ở ngoài xe thử hỏi.

Tần Thiếu Vũ xốc mành xe lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua bên ngoài.

– Cung chủ thật sự là khí phách phi phàm! – thủ vệ nịnh nọt ca ngợi – Không biết trong xe còn có người khác hay không?

– Có. – Tần Thiếu Vũ trợn mi – Phu nhân ta, ngươi muốn nhìn?

– Ha ha ha ha a cung chủ nói đùa rồi. – sau lưng thủ vệ run rẩy, liên tục xua tay – Thẩm công tử ngọc dung như tiên, loại phàm phu tục tử như ta nào có thể tùy tiện xem, cái này cho đi, lâọ tức cho đi!

– Loại kiểm tra này hữu dụng sao? – Đợi Tần Thiếu Vũ ngồi trở lại, Thẩm Thiên Lăng hỏi.

– Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, quan phủ vẫn phải làm chút sự tình. – Tần Thiếu Vũ nói – Bất qua loại chuyện này, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện giang hồ giang hồ giải.

– Cho nên ngươi muốn giúp? – Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ buồn bực.

– Vì sao ta phải giúp? Tên hái hoa tặc kia cũng không tới trêu chọc ngươi.

. . . . . . . .

Không nên coi y là danh môn chính phái a!

Xe ngựa chạy vào trong thành, thẳng hướng Quỳnh Hoa cốc mà đi. Thẩm Thiên Lăng ghé bên cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.

– Quỳnh Hoa cốc chủ là dạng người gì?

– Thái độ làm người của Diệp Cẩn không tệ, chỉ là có chút miệng tiện. – Tần Thiếu Vũ nói – Lại bởi vì chuyện buôn bán, cho nên có chút mâu thuẫn với Thiên Phong, vì vậy ngươi tốt nhất ít nói chuyện với hắn.

– Vậy hạt ngọc kia thì sao? – Thẩm Thiên Lăng mong chờ hỏi.

– Đương nhiên ta sẽ thay ngươi lấy. – Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu hắn. – Lấy không được thì cướp, cướp không được liền trộm, sợ cái gì.

Thẩm Thiên Lăng lệ nóng quanh tròng:

– Thiếu hiệp ngài thật anh tuấn.

– Vì cái gì lại muốn linh thạch như vậy? – Tần Thiếu Vũ hỏi.

– Bởi vì ta cùng linh thạch có duyên. – Thẩm Thiên Lăng kiếm cớ.

Tần Thiếu Vũ buồn cười:

– Loại chuyện có duyên này cũng có thể tự mình nói sao?

– Tóm lại chính là ta muốn! – Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc cầm tay hắn, dùng ánh mắt phi thường chân thành nhìn y – Ngươi ngàn vạn lần không thể cô phụ sự tín nhiệm của tổ chức, lấy không được linh thạch ta sẽ chết cho ngươi xem.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày:

– Học được cái một khóc hai nháo ba thắt cổ này ở đâu vậy?

Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng liền híp lại thành một cái trăng khuyết:

– Mẹ ta!

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh uống một ngụm trà.

Về sau có phải hay không nên cho hắn cách xa Thẩm phu nhân một chút.

Quỳnh Hoa cốc ở ngoại thành phía nam, ở cổng vào có một khối núi đá sừng sững, trên mặt tinh tế vẽ trăm đóa mẫu đơn nở rộ cùng hoa thược dược, dưới cự thạch là một lục y nam tử, đang đứng chuyên tâm thổi tiêu.

Thâm thanh ồ ồ vù vù, Thẩm Thiên Lăng rối rắm che tai lại.

Như thế nào lại có. . . . . thanh âm. . . . . . khó nghe đến vậy!

Tần Thiếu Vũ xốc mành xe ra ngoài, hết sức chuyên chú nghe xong một bản hoàn chỉnh.

– Thế nào? – kết thúc một khúc, lục y nam tử cười ha hả nỏi.

– Khó nghe. – Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc phi thường trực tiếp đáp.

Lục y nam tử: . . . . . . .

– Ba năm mà một chút tiến bộ cũng không có, ngươi cũng coi như là ngu ngốc đến hiếm hoi. – Tần Thiếu Vũ sắc bén vô cùng, quả thực chính là anh trai sắc bén!

(Anh trai sắc bén: chính là anh ăn mày lại mắc bệnh tâm thần đã nhắc tới trong mấy chương trước)

Lục y nam tử giận dữ:

– Ngươi tới là vì châm chọc ta?

– Ta tới vì Xích viêm thạch. – Tần Thiếu Vũ kéo mành xe ra – Lăng nhi, ra đi.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nắm tay hắn nhảy xuống xe.

– Ngươi chính là đệ đệ của Thẩm Thiên Phong? – Diệp Cẩn đánh giá hắn cao thấp một phen, trong lời nói nồng đậm oán niệm!
-. . . . . . . . Phải. – Thẩm Thiên Lăng bị ánh mắt lãnh diễm của hắn làm ngây người!

– Nhìn qua thật trông cũng không ngu ngốc như y. – Diệp Cẩn hỏi – Ngươi cảm thấy tài nghệ thổi tiêu của ta thế nào?

Thẩm Thiên Lăng lập tức ca ngợi nói:

– Phi thường tốt, quả thực chính là tiên nhạc phiêu phiêu!

Có việc cầu người, loại thời điểm này mông ngựa nhất định phải vuốt tốt!

– Dối trá! – Diệp Cẩn lạnh lùng phun ra hai chữ.

Thẩm Thiên Lăng:. . . . . . . .

Người này cũng không phải mù nhạc mà thổi tiêu đi!
– Vào đi! – Diệp Cẩn xoay người đi vào trong, phất tay cho Tần Thiếu Vũ một cái bình sứ, vạt áo phiêu phiêu sương khói lững lờ, quả thực chính là tiên khí bức người!

Tần Thiếu Vũ mở cái chai đưa cho Thẩm Thiên Lăng:

– Hít vào.

– Cái gì? – Thẩm Thiên Lăng ngửi ngửi, cảm thấy có một luồng hương cỏ xanh.

– Bách thảo lộ. – Tần Thiếu Vũ nói – Quỳnh hoa cốc nơi nơi chốn chốn đều có chướng khí độc hoa, cái này có thể bảo vệ ngươi không có việc gì.

– . . . . . . – Thẩm Thiên Lăng tâm tình phức tạp, cái thế giới không thể nhìn thẳng này a!

Quỳnh hoa cốc khắp chốn có cơ quan, cho dù có Tần Thiếu Vũ dẫn đường, Thẩm Thiên Lăng cũng trước sau trúng phải ba lượt cơ quan, vì thế mọi người Truy Ảnh cung đành phải lần lượt bị bắt lên nghênh đón nước thuốc cùng độc phấn đập vào mặt, phi thường kinh tâm động phách!
Thẩm Thiên Lăng cảm giác áy náy sâu sắc, cảm thấy bản thân quả thực ngu tới cực độ!

– Vi phu mang ngươi đi vào? – Tần Thiếu Vũ vươn tay cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong lòng.

Cho dù thực dọa người, cũng tốt hơn là liên lụy mọi người a!

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ giương lên, ôm hắn bay lên không trung lao về phía trước, chúng thuộc hạ Truy Ảnh cung đều lắc đầu thở dài, cung chủ thực sự là phúc hắc, vừa rồi rõ ràng chính hắn âm thầm kích khởi cơ qua. . . . . . . . Muốn thân thiết ôm phu nhân thì cứ việc nói thẳng ra, hại mọi người cùng nhau trốn tới trốn lui, còn có tự giác một thân Lão đại một chút hay không!

– Tới rồi. – Một lát sau, Tần Thiếu Vũ đem Thẩm Thiên Lăng đặt trên một mảnh đất trống.

– Không có cơ quan đi? – trong lòng Thẩm Thiên Lăng vẫn còn sợ hãi.

– Đương nhiên sẽ không, đây là nơi Diệp Cẩn tiếp đãi khách. – Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn đi vào trong – Một đường cũng mệt rồi, ăn một chút gì rồi sớm nghỉ ngơi đi.

– Nơi này của ta cơm canh đạm bạc, sợ là chiêu đãi Thẩm công tử không tốt lắm. – Diệp Cẩn lòng dạ phi thường hẹp hòi.

– Không có việc gì, đồ ăn của Lăng nhi ta sẽ giúp hắn chuẩn bị. – Tần Thiếu Vũ sủng nịnh vô cùng.

– Cũng không có phòng bếp! – Diệp Cẩn nghiến răng.

– Đời trước nhà Phạm Nghiêm là thợ xây. – Tần Thiếu Vũ bình tĩnh vô cùng – Nửa ngày có thể làm một cái.

Diệp Cẩn: . . . . . . .

Thẩm Thiên Lăng: . . . . . . .

– Cung chủ! – Phạm Nghiêm mang theo một chuỗi thịt khô với hai con gà sống đi vào sân – Muốn ta mang đi đâu nấu?

Diệp Cẩn đỡ trán, hiển nhiên là bị tổn thương rất lớn.

– Không thoải mái thì sớm về nghỉ ngơi đi. – Tần Thiếu Vũ nắm vai hắn đẩy ra bên ngoài – Người Truy ảnh cung ta đều an bài tốt rồi.

– Ý định của ngươi là đến quấy rối đi? – Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Cẩn thấp giọng cả giận nói – Sớm biết Xích Viêm Thạch đã không ở Quỳnh Hoa Cốc, còn chạy tới hỏi ta làm gì!
– Việc này ngươi biếtt a biết. – Tần Thiếu Vũ cười – Nếu Lăng nhi hỏi, chỉ cần nói không cho là được rồi.

Diệp Cẩn nhíu mày:

– Ngươi lừa hắn làm gì?

– Đây là chuyện vợ chồng nhà chúng ta. – Tần Thiếu Vũ nói đến phi thường thản nhiên, lạch cạch khóa hắn ở ngoài cửa.

Diệp Cẩn đành phải cảm khái một phen bạn bè vô lương tâm.

Chạy nhiều ngày rốt cục có thời gian nghỉ ngơi, dùng cơm chiều xong, Thẩm Thiên Lăng thư thư giãn giãn ngâm mình trong thùng nước tắm, cơ hồ muốn ngủ.

– Đừng ngâm lâu quá, nếu không nước sẽ lạnh đấy. – Tần Thiếu Vũ giúp hắn vấn tóc lên – Tắm xong liền ngoan ngoãn đi nghỉ đi, muộn ta mới trở lại bồi ngươi được.

– Còn muốn đi ra ngoài? – Thẩm Thiên Lăng nghe vậy liền bất ngời – Đã khuya vậy rồi.

– Không nỡ sao? – Tần Thiếu Vũ xoa nắn cằm hắn, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Thẩm Thiên Lăng: . . . . . . . .

Lão tử hoàn toàn chỉ là thuận miệng mà thôi a!

 Zaza: Đánh được nửa chương đau tay quá đi ngủ, cơ mà phòng không bật điện, lần mò copi từ QT sang Word, thế là thế quái nào nhần ctrl C thành Ctrl V, mất tiêu đoạn vừa edit luôn =.lll may mà nhớ ra mở word xem có phím tắt cho “quay lại” không. Bằng không hôm nay sẽ đau lòng mà chết mất thuôi~~~~~~

Tác giả: PHONG LINH LÂU

Jaken Hitachiin & Zaza Hitachiin

1 thoughts on “Giang hồ – Chương 35

  1. móa nó em ý có cần phải đáng yêu thế ko? manh chết ta rồi! TT^TT

Ngậm bánh, uống trà, la cà bên hồ cá